Molecular Therapy là một tạp chí khá lớn nằm trong nhóm của báo Nature với điểm đánh giá là 5.9… Trong tháng này một bài báo đã được đăng với người đứng tên đầu là một thành viên trong phòng thí nghiệm của tui, thứ hai là bé Thúy, thứ tư là tui và còn nhiều người khác nữa ^-^ Đây là một thành quả rất đáng trân trọng cho sự đóng góp công sức của mọi người và hầu hết kết quả của 3 thành viên mà tui kể trên... Thật đáng vui, nhưng niềm vui sẽ trọn vẹn nếu không có những điều làm tui thật thất vọng từ người đứng đầu bài báo (tạm gọi là Tàu)…
Molecular Therapy is a big journal belonging to Nature Group with impact factor 5.9… In this month there is a paper from our lab published in this journal with the first author being one of our lab member, the second one being Thuy (my girl friend) and the fourth being Me ^-^ This is the very good result for the contribution from many people and mainly from three persons I listed above… It would be a full happiness for us unless there were some bad stuff come from the first author that made me very dissapoited…
Tui không phải buồn vì tui hoặc bé Thúy không phải là người đứng đầu trong công trình đó mặc dù tui và bé Thúy là người đã bắt đầu nó và làm mải miết trong vòng 1 năm để kết thúc giai đoạn đầu. Sau đó, để nâng cao giá trị của để tài hơn, sếp tui quyết định giao phần tiếp theo cho người đứng đầu hiện giờ vì anh ta rành hơn… do vậy việc anh ta đứng đầu là lẽ dĩ nhiên… đó gọi là “Phần thưởng cho người kết thúc”
I was not disappointed because I or Thuy was not the first author even though we started that project from the beginning until finishing the phase I. In order to upgrade the project, my boss leted him perform the following phase because he’s more expert in this step… So that’s right for his first position in the authorship… that so called “The Prize for the Terminator”
…nhưng tui buồn vì anh ta đã chơi đểu tui… rất đểu… đá văng tên tui ra trước mấy ngày nộp bài báo để thay vào đó tên một ông Tiến Sĩ khác trong phòng thí nghiệm tui, ông này không có một đóng góp nào trong đề tài này, là bạn nhậu của Tàu và đang hướng dẫn đề tài khác của Tàu… và Tàu ta cố dấu nhẹm chuyện này, cho đến khi không còn có thể dấu tui được nữa vì… cần phải nhờ tui chỉnh sửa hình ảnh của bài báo bằng Photoshop và đọc phần hướng dẫn cách trình bày bằng tiếng Anh vì Tàu ta không biết Photoshop cũng như không giỏi tiếng Anh (Tàu ta cố ém nhẹm không cho tui biết bằng cách nhờ những đồng nghiệp khác của tui.. nhưng họ từ chối giúp và chỉ sang tui vì họ thấy đó là một sự quá bất công…) Khi tui cầm lên thì Tàu ta mới nói là… “tao xin lỗi… vì mày không có tên trong bài báo…” tui bất ngờ, nghĩ là mình nghe nhầm, lướt lên trang đầu để coi kỹ lại danh sách tên tác giả, đúng thực là không có tên tui… quá sốc… tui nói là “nhưng kết quả trong đây có của tui nữa như thế là không công bằng…” Tàu ta chỉ đáp là “tao biết vậy nhưng đó là ý sếp và tao không có dám ý kiến… mà dù gì thì cũng có tên bé Thúy đó” Quá tức tui đáp "chuyện có tên bé Thúy là chuyện dĩ nhiên vì kết quả công trình này là cũng do bé Thúy làm mà, cái con vi khuẩn anh ta đang sử dụng là từ bé Thúy chứ nào của ai, còn tui thì biết bao thí nghiệm trên chuột nữa…" nhưng Tàu ta chỉ nói "sorry" rùi làm ra vẻ sợ sếp lắm nên không dám nói tui đã đóng góp trong đây, Mẹ kiếp... lúc trước Tàu ta sẵn sàng kỳ nèo với sếp cho quyền lợi của anh ta đến lúc sếp bực mình ra mặt vậy mà giờ này chỉ cần nói sự thật thành quả đóng góp của tui trong công trình mà cũng không dám… Trong khi tui là người luôn giúp anh ta viết những lá thư tiếng Anh cho những hội nghị quốc tế, người đã làm giúp anh ta biết bao nhiêu thí nghiệm để sếp không cằn nhằn khi anh ta có thể về nhà thăm vợ con trong 1 tháng, người mà ngồi viết ra từng câu tiếng Anh cho từng trang báo cáo hội nghị mà phải nói tiếng Anh cho anh, người mà ngồi kiên nhẫn sửa cho anh ta từng tấm hình trong cái bài báo mà anh có hôm nay và tui vẫn còn ngồi đây chung 1 phòng thí nghiệm với anh ta (thậm chí tui còn là bậc đàn anh trước anh ta 6 tháng), tui chưa đi đâu xa vẫn còn là thành viên và kết quả trong đó vẫn còn là của tui và tui có tất cả bằng chứng để chứng minh sự sở hữu đó..
.
…but I was dissapoited because he played dirty on me… very dirty… he kicked off my name and replaced the other Postdoc in our lab who did not have any contribution in this project but this man was his drinking companion and directing him the other project… he did such dirty stuff just several days before submission… and he tried to hide this stuff until he could not hide anymore because he needed my help to correct some figures in the paper by Photoshop as well as he could not understand the author’s guideline from the Journal written in English (he don’t know well both of them and the other lab members refused to do it because they felt “Unfair” for me). Just when I take the manuscript in my hands, he told me… “I am sorry… that your name is not in the authorship” too shock, I thought I misunderstand something… I went up to the top page to see the author’s list… yes… without me. I asked him “but there were many result in this paper made by me… it’s unfair” he just replied “I knew but it was our boss’ opinion… anyway your girl friend’s name was there” I was angrily said “Of course, she did many things in this project, the bacteria you using is from her,… and many results on mice were from me”… He showed me that he seemed very afraid to talk with my Boss about my name. Really “F…” He was always ready to argue about his benefit until our boss feels uncomfortable… While I was the one always give a hand when he’s in trouble… I helped him to write the email in English to communicate in such international conferences; took care for him many experiments during his one month vacation to let my boss feel comfortable when he going back home to see his wife and daughters; carefully and patiently wrote the script in English for each slice in his power point presentation when he need to present in some English speaking symposiums; and I am still staying this laboratory… still his lab member (even I am more senior than him 6 months) and I have all evidences to prove the my ownership for my data…
Quá thất vọng về một người bạn… lúc đó, tui chỉ muốn đi về ngay và quăng sấp giấy hướng dẫn bằng tiếng Anh vô mặt anh ta... điều tui muốn nói lúc đó nhất là “Fuck yourself” Nhưng tui đã không là như thế mà sửa lại hết hình ảnh cho anh ta vì nếu không phải tui thì còn ai giúp anh ta nữa… tui vốn không phải loại người thích nhìn người khác cùng đường… nhưng cảm giác đó thật chát chúa… tui ra về với lời cảm ơn rối rít của anh ta… với tui nó thật là sáo rỗng…
Too disappointed because of such friend… at that moment, I just wanted to go home at once and thow all the author guideline into his face… what I really wanted to say at that time was “Fuck yourself”… but I did not do that, I stayed there and correct for him the figures accoding to the guideline because I was the only one can help him such work… and I am not a kind of person enjoying to see the others going to an impasse… At that night I went home with his “warming thanks”… with me such words were trash…
Mấy ngày hôm, tui suy nghĩ rất nhiều về những kết quả của tui trong công trình đó… nếu bỏ mặc thì khác nào là phản bội mình, phản bội lại cái mình đã hy sinh rất nhiều, cái mình đã thức khuya thức hôm làm để sau này chỉ là hư không… với sự động viên của bạn bè tui đã viết 1 lá thư email cho sếp tui với lời lẽ không mấy êm tai, liệt kê tất cả những phần nào tui đã làm trong công trình đó thật rõ ràng và thậm chí còn chỉ trích hẳn sự xuất hiện bất ngờ của vị Tiến Sĩ bạn của người đứng đầu bài báo… Kết quả là tên của tui đã được đưa vào và tên của vị Tiến Sĩ đó được bỏ ra… lẽ thường thôi "người đóng góp cần phải được kính trọng"
In the following days, I though a lot about my result in his paper… “should I give up… those are mine… should I turn my back to what I paid a lot to have” Finally with some of encourage from my friends, I decided to send an email to my boss with some hard words to talk about which data in his paper were mine and also ask him strongly about the replacement between my name and the other Postdoc without any contribution… In the end, the Postdoc’s name was withdrawed and my name was put in his place… of course "the contributors need to be appreciated"
Finally my name was there for my work have been done in this paper...
Chiến tranh như vậy đó... tuy kết thúc có thắng lợi nhưng để lại rất nhiều thứ cho tui và có khi ngay cả bạn cũng phải suy nghĩ...
The war ended... even I won but from such thing I (maybe you also) got many things to think about...
Co nhung niem vui khong tron ven nhung no van la 1 niem vui phai khong anh?
ReplyDeleteEm tin la nhu the!
Chuc mung cho paper dau tien co ten cua em va anh! Yeah!
chac Tau nghi anh Vu & be Thuy la 1 roi, nen 1 nguoi dung ten duoc roai, dung 2 nguoi dim` hang` Tau` sao hehehe jk
ReplyDeleteKinh nghiem rut ra cho anh chi em lam nghe^` nghien cuu: dua nao trong lab sap submit paper ma` nhin` mat lam^' let' kha~ nghi thi minh` keu lai sua spelling dum` (de kiem tra coi no ghi ten minh vo chua :D:D)
đọc cũng biết anh bức xúc đến mức nào rồi, nhất là còn nhìn mặt nhau dài dài thì khó chịu thiệt!
ReplyDeleteem cũng bắt đầu quan tâm chuyện tg, đứng tên bài báo, v.v... khi nói chuyện với tụi cùng làm bên này. Chắc do dân CÂu thẳng thắn, ngay từ khi nhận 1 prj và lên plan các thí nghiệm để làm, tụi nó đã quan tâm đến chuyện nó sẽ đứng thứ mấy nếu có bài báo ;)
Không như người VN, đa số em nghĩ được giao prj khá "lung tung" và ít ai quan tâm hay đề cập trực tiếp với sup những điều này.
Đôi khi thực dụng 1 tí lại tốt, đỡ phải phiền lòng sau này.
à quên, hoan hô bé Thúy tinh thần lạc quan ;)
ReplyDeletechúc mừng anh Vũ và bé Thúy nhé!
Troi, gian ghe do'. Dung la an chao da bat. Vu dau tranh nhu vay la rat dung, ko the de cong suc minh bi an trang nhu vay
ReplyDeleteDon't be self-fish. Bao la tình thương qua lab em đi anh Vũ ơi! Đuối lắm rồi, ko có việc gì làm, ngủ mỏi con mắt luôn, nèh!
ReplyDeletei agree what has happened earlier was unfair. To be left out for something that you put your effort, energy and soul into is an outrage. It is like pretending that your efforts have never happened at all.
ReplyDeleteI think you did well by having patience and keeping your calm. I think most people would crack under such pressure, but you didnt, so you are indeed a truly good and strong person at heart :)
Another friend comment via message in FaceBook and I would like to bring it here too ^-^ Let see different opinions from different people...
ReplyDeleteGiang-Son Nguyen January 12 at 8:53am
Hi Vũ,
tao đã đọc bài trên blog của mày rồi. Tao nghĩ là tao có thể thông cảm với mày về chuyện này, và thật ra những chuyện như vậy cũng ko phải là quá hiếm. Anyway, mày giành được tên trong bài báo là điều tốt rồi.
Có một điều tao hơi băn khoăn, ban đầu định comment vào blog mày rồi nhưng sau đó thấy ko tiện nên gửi message riêng cho mày. Tao nghĩ là blog mày có nhiều người đọc, và có thể có những người đang cùng làm trong lab hay chung trường với mày, cả người Việt Nam và người nước ngoài. Tao nghĩ nếu một trong những mục tiêu của bài này là để "deface" đồng chí kia thì tao nghĩ mày đã thành công, vì bây giờ mọi người đều biết cái đồng chí chơi xấu với mày đó tên gì, trình độ như thế nào, dốt tiếng Anh ra sao. Và đó chính là điều tao băn khoăn vì vô tình hay cố tính, trực tiếp hay gián tiếp mày đã làm nhục người đó một cách công khai, tuy là mày là người đúng. Tao ko biết như thế nào nhưng chắc cũng sẽ có người ko vừa lòng với bài viết của mày và nghĩ về mày khác đi. Tao nghĩ là bạn bè có thể hiểu tính cách của mày nhưng ko phải ai cũng vậy, và có thể như vậy vô tình mày lại hạ thấp mày trong mắt người khác.
Đó là ý kiến của tao, dĩ nhiên mày có lập luận và cách suy nghĩ riêng. Anyway, chúc mừng mày có được những thành công như vậy. Ngành của tao rất khó đăng được những tạp chí quá 3, và tạp chí IF cao nhất là 10 cách cái kế tiếp là 5 đơn vị.
Tao cũng mới biết Thủy là bạn gái của mày. :-)
Vu Hong Nguyen January 12 at 10:04am
hehe, cảm ơn mày thông cảm cho tao ^-^ thực ra mục tiêu của tao là muốn chia xẻ với mọi người một kinh nghiệm thương đau trong làm khoa học và trong cuộc sống thôi, nhưng tao cũng biết là hệ quả là sẽ làm cho người đó mất mặt và có thể trong mắt người khác sẽ nghĩ tao thấp hơn (bon chen, để bụng,...)
Nhưng tính tao là thế đó, bực tức trong bụng là phải nói ra à...
PS. tao không ngại việc mày post comment này trên blog tao đâu, mày post đi nha, để mọi người còn suy nghĩ ^-^
Thanks mày nha, tao biết là mỗi ngành có mỗi đặc trưng riêng, cái impact factor không thể thể hiện tất cả ý nghĩa của công trình. Quan trọng là mình đã làm những gì có ý nghĩa và đã học được những gì thôi.
Thanks for all of your opinions about this situation... because this is a BIG profitable fruit not only in your current work but also for all of your LIFE... so such dirty thing can be happened anytime, anywhere by such BAD guys...
ReplyDeleteby the way, that would let us taste how bitter the candy of success is... and more important thing is getting to know who is your REAL friend ^-^ Sincerely
Hey... Excellent... You didnt take the injustice lying down and stood up to them... I'm soooo happy for you :)
ReplyDelete"cuộc sống mà" em trai, mình chưa hại ai, nhưng chắc gì không có người mún giết mình. "Càng cao danh vọng, càng nhiều lao đao", nhưng mình không tiến, thì chỉ có "chết"... Cố lên, những người đó, theo suy nghĩ của anh, cứ để đó, tính sổ sau... Cố gắn lên.....
ReplyDelete