Thursday, June 11, 2009

Một Ngày Mù Sương # A Foggy Day

Lúc này, ở đây là Hwasun và hôm nay là một ngày mù sương! Thời tiết này thì chỉ tốt cho việc ngủ chứ không phải đi làm, híc nhưng hôm nay vẫn còn là thứ sáu, chưa phải là ngày nghĩ. Trong cuộc sống, những thứ trớ trêu như thế này vẫn thường hay xảy ra, chuyện này phải nên là thế này nhưng… nó lại trở nên thế kia. Là con người, lắm lúc những chuyện này khiến chúng ta tức muốn điên lên, nhưng cách tốt hơn hết vẫn là phải học cách để thích ứng…
Here is Hwasun and today is a foggy day! Such day is just good for sleeping not for working, hix… but today is still Friday, not an off day. In human life, such whimsical things always happen, it should be liked this but it’s … not… As human beings, sometimes it make us become crazy, but the better way is to learn how to deal with…

My love's birthday
Khung cảnh ngày hôm nay làm tui nhớ đến một ngày không xa tôi phải nói lời vĩnh biệt với một người bạn tên Bae Soo Jiang, anh đã ra đi mãi mãi. Anh bạn này làm việc trong phòng thí nghiệm (PTN) của thầy Rhee Joon Haeng, cùng nhóm nghiên cứu vaccine và chung một phòng thí nghiệm lớn với PTN tui. Anh bạn là người Hàn duy nhất mà tui thấy có cảm tình trong TNP của thầy Rhee, những người Hàn khác và thậm chí cả một chị người Việt qua trước tui, tui vẫn cảm thấy một cảm giác không thân thiện dù rằng tui đã cố gắng. Lúc ấy, phòng nghiên cứu vaccine còn nằm trong bênh viện, tui làm việc thường rất khuya và anh bạn này cũng thế. Thỉnh thoảng chúng tôi trò chuyện, tán dóc với nhau. Như tui thấy và được biết thì anh chàng này khá đẹp chai, cao, cưới vợ rất sớm so với những người Hàn khác, có 2 con trai, môn thể thao thích nhất là chạy bộ,… và anh ta còn có thể nói được một số từ tiếng Việt rất chuẩn như “Xin chào”, “Tạm biệt”, “Em”,… Khi gặp người Việt tụi tui, anh ta thường nói “Xin chào” với vẻ thật khoang khoái.

This scenery reminds me a day when I paid my last respect to a friend named Bae Soo Jiang, he have gone forever. He worked in Prof. Rhee Joon Haeng’s lab, same vaccine research group and same room with our lab. Actually, he is the only one Korean person I can feel friendly in this lab, the other Korean and even a Vietnamese one (she came to Korea earlier than me) seem difficult to get on with even though I have tried. At that time, our vaccine lab was still in the hospital, I always work lately and he was too. Sometimes we share our thought or joked to each other. As I know, He was handsome, tall, got married too earlier than other Korean men, got 2 sons, like jogging mostly,... and he could speak several Vietnamese work very well such as “Xin chào (Hello)”, “Tạm biệt (Goodbye)”, “Em (Younger brother or sister)”… Whenever he met Vietnamese people, he usually said “Xin chào” with amicable and humorous face.
Nhưng anh ra đi quá đột ngột, bất ngờ tới mức chúng tôi bàng hoàng,… như mới gặp anh hôm qua kia mà giờ đây… Anh bị bệnh, cảm thấy khó ăn, nhập viện và trong vòng 1 tuần anh đã rơi vào hôn mê. Anh được chuẩn đoán là mắc phải Viêm gan A (HAV) và gan của anh đã bị tổn thương rất nghiêm trọng. Anh được chuyển viện nhưng vẫn không có hy vọng gì hơn… và anh đã ra đi. Sau sự cố này, bệnh viện Hwasun đã mở đợt kiểm tra máu cho toàn nhân viên bệnh viện và vận động mọi người đi vác-xin HAV với giá mỗi liều được bệnh viện trả một nữa.

But he passed so suddenly that made us very shocked. He got sicked, lost appertite, so he went to hospital and within one week he lost his conciousness. They found he accquired Hepatitis A virus (HAV) and his liver was damaged seriously. He was moved to other hospitals but at last… he passed. After this accident, all of the people working in Hwasun hospital were checked to vaccine HAV with the half-price would be covered by hospital.

Ngày đưa tang anh cũng là một ngày đầy sương mù và mưa nhưng cơn mưa ngày hôm đó nặng hạt và dai dẳng hơn hôm nay nhiều. Sau khi hỏa tán, tro của anh được cho trong 1 hũ cốt và giữ trong 1 ngôi chùa cách Hwasun khoảng 30 phút đi xe. Khi xe rời khỏi chùa, tôi chợt quay lại nhìn lần cuối nhưng sương mù dày quá, tui chỉ thấy loáng thoáng cây cột đá thật to đứng 2 bên đường như một cổng chào khổng lồ. Vĩnh biệt … mãi mãi… yên nghĩ…bạn của tui…

His funeral day was a day like today foggy and rainny but the rain was much heavier. After cremation, his ashes were kept in an urn and put in a pagoda, about 30 minutes from Hwasun by car. When the our car leaving, I turned my head back to see at last but just… big stones standing on each side of road liked a big gate in the thick fog. Bye bye… forever…RIP (Rest in peace)… my friend…

1 comment:

  1. 1 bo^ng ho^`ng cho anh Bae. Hixhix... em da duoc vaccinate 2 lieu roi. I hope everything is ok now!

    ReplyDelete

Thanks for stop by my blog, leaving your words, sharing your feeling with me... Sincerely ^^

Related Posts with Thumbnails